Thấy ánh mắt Khuông Vịnh Mai cứ nhìn qua nhìn lại cứ như còn nghi ngờ gì, chuyện đã đến lúc này Tôn Tôn chỉ còn cách phối hợp với Tần An thôi, mặt đỏ bừng bừng như muốn bốc khói, ấp úng nói: - Dì Khuông.. Chuyện cháu và Tần An, xin dì đừng nói với cha mẹ cháu, ba bọn chúng thường cùng nhau học tập, cha mẹ cháu chưa biết. Tôn Tôn luôn là cô bé ngoan chững chạc vững vàng, thế mà yếu sớm thành ra thế này, Khuông Vịnh Mai thầm thấy may, chỉ cần con gái không yêu sớm thì không đáng lo nữa rồi: - Dì không muốn Diệp Tử yêu sớm, dù sao nó còn nhỏ lắm, đơn thuần ngốc nghếch, không được chững chạc như hai đứa để ý thức được mình đang làm gì. Hai đứa không phải là con dì, song mong hai đứa ở trước mặt Diệp Tử không … thể hiện tình cảm quá nhiều, làm đối tượng tích cực cho nó.. Hai đứa không muốn người lớn biết, vậy dì cũng không nói, song hai đứa giúp dì trông chừng Diệp Tử, hai đứa càng không được làm hư Diệp Tử. - Dạ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương