Là một người thành tích tự nhiên xã hội đều ưu tú, năng lực liên tưởng và suy luận của Tần An đều rất tốt, căn phòng đầy mùi rượu, điện thoại của mình thì có một đống tin nhắn và cuộc gọi chưa trả lời của Tôn Tôn, sáng sớm hai cô gái gần như trong trạng thái bán khỏa thân luống cuống mặc quần áo.

Con bà nó, làm sao không dậy sớm hơn một chút?

Lỗ Tấn nói, có vài người nhìn thấy cánh tay trắng trẻo đã nghĩ tới chuyện sinh con, bao năm qua đi, người như thế giờ ngày càng nhiều, có khi chỉ nhìn thấy một bức tranh, một chữ nào đó là đầu óc liền tự diễn hóa thành các cảnh tượng không thể nói ra ngoài.

Tần An thở ngắn than dài, cố gắng níu kéo hình ảnh kia trong đầu óc để nó đừng trôi đi qua nhanh. Xuống lầu thì chị dâu và Tần Thấm đều đã dậy, Tần Thấm đang cầm sách đọc bài, thấy chú, vẫy vẫy tay chào, lại chăm chú học bài.

Đánh răng rửa mặt xong Tần An đi ra không ngờ Đường Mị cũng xuống rồi, vờ như không có chuyện gì, đi tới bên Tần Thấm: