Đường Mị nhanh như cắt lăn một vòng, mở ngăn ngầm dưới giường, lấy ra một khẩu súng, mở chốt bảo hiểm, đứng ở bên cửa phòng ngủ. Khóa nhà Đường Mị hơi đặc thù, khi mở phải xoay nhiều hơn vài vòng, tiếng khóa mở trong đêm tối nghe rất rõ, là trộm? Không thể nào, nếu là trộm sớm bị vệ sĩ của cô xử lý rồi mới đúng chứ. Cửa mở ra, Đường Mị tập trung tinh thần cũng chỉ nghe tiếng bước chân rất nhẹ, mục tiêu rõ ràng, đi qua phòng khách tới thẳng phòng ngủ. Không phải trộm, Đường Mị phán đoán ra ngay, phòng khách có treo bức tranh Picasso, dù trộm không nhận ra giá trị của nó thì bên cạnh là dây chuyền vàng, trộm ngu tới mấy cũng phải nhận ra giá trị của nó, đó chính là biện pháp mà cô bố trí đề phòng có kẻ đột nhập vào nhà, hai thứ đó để ở chỗ dễ thấy, sẽ cho thêm thời gian để vệ sĩ của cô tới hoặc cô phản ứng. Kẻ này làm gì mà lại thẳng vào phòng ngủ? Như thế mục đích của đối phương không phải vì tiền. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương