Tần An cởi giày của Đường Mị, bàn chân nhỏ nhắn, rất nhỏ, không lớn hơn chân trẻ con là bao, rất yếu đuối, đi đôi tất vải trắng muốt, sạch sẽ, có mùi thơm nước xả quần ào.

- Chân tôi không bị thương, cậu cởi giày ra làm cái gì?

- Không nói làm sao biết, muốn kiểm tra xem có bị trẹo chân không.

Tân An nắm chỗ giữa cổ chân và gót chân, bóp khẽ:

- Có đau không?