Ở cái thị trấn Thanh Sơn này xe bò xe ngựa còn nhiều hơn cả xe ô tô xe máy, thế nên cái xưởng sửa chữa của Đồ Tịch cũng chẳng có mấy việc mà làm, nhưng một khi rơi vào tay chúng rồi là sẵn sàng tinh thần bị chém, nhất là xe vùng ngoài, mấy tên lưu manh đứng chặn cửa, lúc đó chúng muốn bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu.
Chia cho Chu Hoành Chí chút lợi nhuận, bỏ ít tiền xử lý rắc rối nhỏ, cuộc sống của Đồ Tịch cũng không tệ.
Ai có thể ngờ rằng mười năm sau trấn Thanh Sơn vì vị trí địa lý mà phát triển phi mã, những người ra vùng duyên hải kiếm tiền cũng trở về, trên thị trấn xe hơi không còn hiếm có nữa, Đồ Tịch từ đó chuyển sang làm trang trí xe hơi, mối làm ăn chủ yếu tới từ bản địa, làm ăn quy củ hơn, tiền cũng kiếm nhiều hơn, xây tận nhà năm tầng, có thể nói là có tiền có của.
Tần An và Quân Tử xách cổ Đồ Cương đi vào xưởng sửa chữa nằm sát bên đường quốc lộ cách quán Gà Rừng không quá xa, lúc đó xưởng sửa xe mới chỉ là cái viện tử tường bao bằng gạch vữa bong chóc rộng rãi một chút, cửa mở toang, bên trong có mấy người rảnh rỗi nằm ngồi tản mác khắp nơi, đồ vứt ngổn ngang giống bãi phế liệu hơn là xưởng sửa chữa. Đồ Tịch nằm trên chiếu cói ngậm điếu thuốc xem TV, dáng vẻ lưu manh chẳng khác gì thằng con.
Đột nhiên thấy con trai mặt mũi thâm tím đi vào, Đồ Tịch giật mình ném thuốc xuống: