Mùa đông tới, trường học nghỉ lễ, kỳ nghỉ bắt đầu, năm mới tới, treo câu đối, pháo nổ trong tuyết càng thêm đỏ.
Nguyên Tiêu tới, ăn bánh trôi, Tết vậy là hết, mùa xuân tới, trời ấm áp hơn một chút, thế rồi mưa liên miên không ngớt, mưa phùn li ti thúc giục lá non trồi lên, làm thân thể thiếu nam thiếu đang phát triển như măng mọc có chút phiền muộn.
Tôn Tôn, Diệp Trúc Lan, Tần An đều đang ở độ tuổi này, bọn họ yêu sớm rồi, không phiền muộn nữa, vui vẻ trưởng thành, hận không thể lập tức lớn lên, tốt nhất giống như nhìn rừng măng qua đêm, chẳng còn nhìn thấy măng non mới trồi lên hôm qua nữa.
Đối với Tần An mà nói, trong cuộc sống bình đạm, giản đơn mà hạnh phúc ấy, Đường Mị là nhân tố duy nhất phá vỡ nó, nhưng y không thể làm cô gái đó biến mất, cô ta làm sao lại quen An Lạc? Làm sao mình trêu chọc vào cô ta? Ngày hôm đó không xô phải cô ta chắc bây giờ an thân rồi.
Tần An than thở rời nhà Tôn Tôn.