Đồ Cương từng tuyên bố ở Nhị Trung, Lý Tâm Lam là đối tượng của mình, vậy mà Tần An ngang nhiên đưa đón, làm hắn mất mặt vô cùng, hôm nay dẫn mấy học sinh lớp lớn ở Nhị Trung tới định dằn mặt Tần An, không dám gọi người trong xưởng, không dám để cha biết chuyện này. Tần An có trăm cách thoát khỏi Đồ Cương, nhưng tính cách của y xưa nay chỉ có đâm đầu vào rắc rối chứ không có chuyện bỏ chạy, tên này dám tới đây thì xử lý luôn. Nghĩ một lúc Tần An chạy thẳng tới phòng hiệu trưởng, trong trường có duy nhất một cái điện thoại ở phòng Chu Văn Lương, chưa nói tới máy nhắn tin, điện thoại di động, ở cái thị trấn lạc hậu này, điện thoại cố định cũng là đồ hiếm lắm, khu tập thể nhà Tần An chỉ có vài cái, mẹ đang định lúc nào có cơ hội lắp một cái tiền liên lạc. Rất may là nhà Tề Mi có điện thoại. - Bác Chu, cho cháu gọi một cú điện thoại nhé, chỗ Bí thư Đường ăn cơm, cháu không muốn tới. Tần An lễ phép chào một câu, sau đó dùng chiêu cáo mượn oai hùn: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương