Buổi sáng mùa đông nhiều sương mù, trong núi sương mù càng dày đặc, bên ngoài là mảng lờ mờ, Tần Thấm chớp chớp mắt tỉnh dậy, hôm qua mẹ đi ngủ không tắt đèn làm Tần Thấm tưởng ông mặt trời đã chiếu vào mông rồi.
Tần Thấm mơ mơ hồ hồ dụi mắt, sau đó phát hiện tối qua mẹ không ôm Tần Thấm ngủ, chú cũng không ôm Tần Thấm ngủ, Tần Thấm dũng cảm ngủ một mình trong túi.
A, thì ra chú ôm mẹ ngủ, mẹ ôm cổ chú, còn hôn nhau nữa.
Vậy là hôm qua mẹ học trẻ hư nói dối rồi, mẹ nói không được đòi chú thưởng, nhưng giờ cái miệng nhỏ của mẹ không phải cho chú hôn rồi sao? À, mẹ nói, người lớn thưởng cho trẻ con, nên chú mới thưởng cho Tần Thấm, bây giờ mẹ thưởng cho chú.
Chú làm gì để được mẹ thưởng nhỉ? Tần Thấm đoán không ra, chú đưa lưỡi vào miệng mẹ, có vẻ ngon, mẹ thích ăn lắm thì phải, còn nhắm mắt chăm chú ăn nữa, giống Tần Thấm khi nào có món ăn thật thật ngon cũng nhắm mắt lại.