Vì sao chị dâu lại làm thế? Chẳng lẽ chị cố tình? Tần An không khỏi sinh ra suy nghĩ này, anh cả đã mất gần hai năm, chị thiếu vắng nam nhân hai năm rồi, mà chị còn trẻ trung, tràn đầy nhựa sống như thế.

Người nóng lên, Tần An cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đêm khuya tĩnh lặng hơi thở nặng nề của y nghe rất rõ... hơn nữa y nghe thấy những hai hơi thở, cổ họng khô cong, y cố gắng đè nén, song mỗi lúc càng thấy khó kiếm soát, toàn thân rạo rực, lúc này trong lòng y không phải là chị dâu nữa, là nữ nhân mê người, là quả mật đào chín mọng, chỉ cần khẽ cắn một cái là sẽ chảy ra dòng nước ngọt lịm thấm vào tận tim.

Từng làn hương thơm tựa như hoa lan luồn vào khoang mũi khiến Tần An như mê như say, mũi đưa tới, rẽ mái tóc sau đầu cô, dán vào gáy cô tham lam hít hà, càng ngửi càng khó dằn lòng, đầu nóng lên tay cứ thế lặng lẽ lần xuống phía dưới áo ngủ của Lý Thục Nguyệt, như rắn nước tiến vào, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn ấy.

Tuyệt vời, đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu Tần An lúc bấy giờ, máu rần rật chảy lên não, khoái cảm che lấp hết lý chí, tay xoa nhẹ một cái.

“Á!” Cả Lý Thục Nguyệt người run rẩy, không kìm được phát ra tiếng hô khẽ, Tần An bừng tỉnh, không dám có thêm bất kỳ động tác nào nữa, nhưng tay vẫn không rời tay ra.