Hai chị em đang trò chuyện bị âm thanh đó làm ngưng bặt, tìm Tần An bất giác đập nhanh gấp nhiều lần, mồm thì há mồm, không ngờ rằng Liêu Phác thường ngày hiền lành chất phác như thế, lại có một mặt phóng khoáng thế này, say sưa làm kỵ sĩ, người nhấp nhô liên hồi. Chỗ hai chị em ở cuối gió, bọn họ nói chuyện, vợ chồng Liêu Phác không nghe thấy, nhưng hai chị em họ lại nghe thấy được, nếu vợ chồng họ nói chuyện thì cũng chỉ nghe thấy tiếng động không nghe rõ lời, song thứ âm thanh này căn bản không cần nghe rõ cũng hiểu. Lý Thục Nguyệt má còn đỏ hơn cả anh lửa, nín thở, không biết là xấu hổ hay giận, cứ ngơ ngơ nhìn phía kia, sắc mặt mỗi lúc một thêm đỏ bừng kiều diễm, người nóng râm ran. - Chị, cẩn thận cháy túi... - Á... Lý Thục Nguyệt hoảng hốt tỉnh lại, thấy Tần An nhìn mình mới nhớ ra tình cảnh lúc này, xấu hổ không để đâu che hết ném luôn túi đi chạy về ù lều: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương