Bí thư Đường tức giận nhìn Ngô Hoa Đức, chuyện mà ngay cả một đứa học sinh còn biết vậy mà trưởng đồn công an lại không biết à? Nếu không biết thật thì khỏi làm cái chức vụ này nữa, thị trấn Thanh Sơn nằm sâu trong lục địa, không có mấy điều kiện phát triển kinh tế, bây giờ gặp may tìm được một nhà đầu tư đáng tin cậy, vậy mà Ngô Hoa Đức còn không biết phân biệt nặng nhẹ, tính giải vây cho một tên lưu manh?

Ngô Hoa Đức lòng thấp thỏm, hắn biết bối cảnh của Bí thư Đường rất kinh người, làm sao dám níu chân người ta. Thế nhưng tên Chu Hoành Chí kia rất biết điều, có lợi ích không quên phần của hắn, nên trước giờ hắn mắt nhắm mắt mở cho qua, nghĩ rằng Tần Thanh Sơn sống ở Đài Loan, làm sao hiểu chuyện trong trấn, định đối phó qua loa, cảnh cáo Chu Hành Chí an phận là được rồi, không ngờ bị một thằng bé vạch trần, bây giờ mà không tỏ thái độ, cái ghế dưới mông chắc chắn không còn.

- Chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra, nếu như gặp phải thế lực lưu manh bản địa uy hiếp nhà đầu tư, lực lượng chấp pháp sẽ tuyệt đối không mềm lòng. Người tên Chu Hoành Chí, nếu đúng như lời anh bạn nhỏ này nói, hoành hành ngang ngược, sẽ không thoát khỏi sự chế tài của pháp luật.

Ngô Hoa Đức đứng dậy đường đường chính nghĩa nói, bỏ một tên Chu Hoành Chí có là gì, lợi ích lâu dài quan trọng hơn:

- Ông Tần yên tâm, đảng ủy và chính phủ nhất định làm hậu thuẫn kiên cường cho những nhà đầu tư có tâm với trấn Thanh Sơn.