- Thế thì làm sao được, mất gốc, mất gốc hết rồi. Tần Cử Đức ngồi thẳng dậy, chòm râu bạc run lên vì giận: - Hoài Đức mà con sống sẽ tức chết cho mà xem. - Chú ba bớt giận, thời thế bây giờ như vậy rồi, cha cháu mất sớm, cháu thì lúc đó còn chưa ổn định được, cả ngày phải chạy ngược chạy xuôi, nếu cha cháu sống thêm vài năm quản giáo nó thì không như thế này. Tần Hướng Sơn phiền lòng lắm, không muốn nói nhiều về con mình, quay sang Tần An: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương