Tiền xây dựng là khoàn thu ngoài, không thể nói là vi phạm quy chế, nhưng nếu muốn truy cứu cũng không phải không thể, nhưng khi đó không khác gì thành kẻ thù toàn bộ giáo viên rồi, làm giáo viên phúc lợi không cao, chỉ trông vào chút phụ phí này cải thiện thêm ít trà nước trong trường.

Tình hình trong nước là như thế, mặc dù Dương Thanh vợ Tằng Nhất Minh chủ nhiệm giáo ủy thành phố, nhưng Tần An chẳng thể hơi chút là gọi điện thoại nhờ cậy quan hệ áp chế người ta được, nếu không tạo ấn tượng xấu, người ta cũng không cần công khai gây khó dễ, chỉ cần Cát Thắng tỏ thái độ với Tần Thấm xem, giáo viên ở dưới lại còn không nhìn mặt lãnh đạo mà làm việc? Tần Thấm học tập không thuận lợi.

Không còn cách nào khác Lý Thục Nguyệt đành chấp nhận, cô không mang theo nhiều tiền như vậy bên người, hẹn lần khác mang tiền đến, Cát Thắng lại thay đổi thái độ, nói nhất định để hạn ngạch cho Tần Thấm.

Hai chị em tâm trạng không tốt rời trường, đến chiều Tần An mới đi làm thủ tục báo danh, mấy ngày qua y và Tần Thấm đi chơi khắp thành phố, sớm đã quen với cái cổng trưởng đặc sắc của Nhất Trung, một cái cột bê tông cốt thép lớn sơn thành màu xanh lục, đỉnh cột có cái lá lớn nằm nang, cả cánh cổng nhìn giống như cái cành cây, làm ra cái cổng tường như thế thì tất nhiên có ngụ ý trong đó.

Nhất Trung tuy thành lập trường khá muộn, năm 1979 mới lập trường, chẳng thể so với Nhất Trung huyện Phong Dụ có trăm năm lịch sử, càng không bì được với Nhị Trung từng là cứ điểm bí mật của cách mạng, nhưng bây giờ bất kể là danh tiếng hay chất lượng đều đứng đầu thành phố.