Tần An cười toét miệng, không ngờ có niềm vui bất ngờ nhứ thế, tình cờ thấy Tần Manh nhìn mình như nhìn giai cấp đối địch, Tần An biết điều bê bát cơm trộn nước canh gà, cùng đùi gà ra đút cơm cho Tần Thấm và Tần Viên để chị mình ăn cơm.

- Chú và Tần Thấm lên thành phố học, sau này mỗi ngày có thể chơi cùng cháu rồi, có vui không?

Tần An đưa đùi gà cho Tần Thấm, bế Tần Viên đặt lên đùi đút cơm, cái thằng bé này mới hai tuổi thôi mà ăn cơm rất khỏe rồi:

Tần Thấm không biết “lên thành phố” là gì, nhưng mà có thể thường xuyên chơi với chú, vui sướng nhảo tới đu cổ Tần An, ái mồm mỡ màng liên tục thơm lên má y:

- Vậy là sau này Tần Thấm ngày nào cũng có thể ngủ cùng chú và mẹ rồi, giống như hôm đó vậy,