Kỳ nghỉ hè bắt đầu nhưng Tần An không hề buông lỏng, không chỉ giữ đúng lịch sinh hoạt, dậy sớm tập thể dục mà ngày ngày tích vẫn lũy thêm các tri thức về thương nghiệp, chú ý động tĩnh của tạp chí Họa thần, mà còn tranh thủ nắm bắt thêm nhiều kiến thức nâng cao số học, vật lý và hóa học. Nhất là số học cao trung, đặt trọng điểm vào tích phân, cảm thấy trình độ mình bây giờ thậm chí có khả năng tham dự thi Olympic toàn quốc, đề thi Olympic được y giải gần hết, nhưng y không mù quáng cho rằng thông qua phương pháp kiểm tra phổ thông này đánh giá anh hùng thiên hạ, các kỳ Olympic luôn là nơi tập trung đám thiên tài và quái tài.
Rốt cuộc trí thông minh của mình tới đâu, năng lực tới mức nào, Tần An không rõ, vì y chưa bao giờ thực sự sử dụng hết đầu óc của mình, y là người thiếu tham vọng, về bản chất cũng chỉ khá hơn Diệp Trúc Lan một chút thôi, cũng học rất nhiều thứ, song thứ gì cũng để dang dở, không thực sự vươn tới đỉnh cao.
Bây giờ Tần An đặt mục tiêu lên cao trung phải tham gia thi Olympic, báo danh cả số học, vật lý và hóa học. Rất ít người có thể tham gia thi Olympic cả ba môn mà đều thu được thành tích tốt, Tần An biết thế, song y muốn thử thách bản thân, muốn tìm cực hạn mình có thể đạt được, muốn hiểu rõ hơn chính bản thân.
Kết thúc kỳ thi lên cao trung cũng là bắt đầu một làn sóng chiêu sinh, Tần Hoài tất bật chạy khắp các trấn trong huyện, chỉ cần là học sinh có thành tích sơ trung không tệ là nghĩ cách lôi về trường mình. Chính sách ưu đãi nhất của Nhị Trung là tiền học bổng cao hơn hẳn trường khác, ví như Nhất Trung huyện mỗi học kỳ thưởng 500 đồng thì Nhị Trung là một nghìn, lại còn hỗ trợ phí sinh hoạt cho học sinh.
Tần An để Vương Hồng Kỳ lái xe đưa cha mình đi, không chỉ là để cha bớt vất vả, ở nông thôn, dù chẳng phân biệt nổi thế nào là Audi thế nào là Santana, nhưng chỉ cần anh bước từ trên xe hơi xuống là cao hơn người khác một bậc, lời nói đáng tin hơn một phần, lời nói ra mới không bị người ta cho là ba hoa, đến cả hiệu trưởng Nhất Trung cũng chẳng có xe mà đi.