- Gì, gì chứ, nói cái gì vậy... đồ điên, đồ ngốc, Tần An, cậu là đồ ngốc. Lần này Diệp Trúc Lan muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được, đóa mây hồng nhanh chóng lan từ cái cổ trắng nõn tới đôi tai nhỏ, muốn xông tới đá Tần An một cái, rốt cuộc lại quay người chạy biến mất: - Tần An, cậu là đồ ngốc. Vậy ra cô ấy sẽ phản ứng như thế, Tần An cười tít mất nhìn bóng lưng của Diệp Trúc Lan đang chạy đi như con hươu nhỏ sợ hãi, hai người bọn họ luôn giữ trạng thái ái muội đó, thường xuyên ở riêng cùng nhau, mỗi lần ánh mắt tiếp xúc, đều nhận ra niềm vui khiến người ta xao xuyến trong mắt đối phương, nhưng không ai chủ động bày tỏ. Có lẽ, có lẽ mình không thể quên được Diệp Trúc Lan vì tình cảm giữa hai người chưa bao giờ làm rõ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương