- Sao có loại người như thế chứ? Diệp Trúc Lan thấy hai người kia thực quá sức vô lý, cô chưa bao giờ gặp phải người như thế, đa số thời gian cô sống ở trấn Thanh Sơn, tiếp xúc toàn hương dân đơn thuần thân thiện, loại người mở miệng là nói những lời khó nghe này gần như không có: - Một loại gạo nuôi trăm loại người, có người lương thiện, có người lấy tổn thương người khác làm vui, vô cớ sinh sự, đôi khi là vì ghen tỵ. Ví như nữ nhân kia, ghen tỵ bạn trẻ trung xinh đẹp hơn cô ta, tên béo thì ghen tỵ tình cảm chúng ta, vì hắn phải bỏ tiền ra mua lấy nó. Tần An nắm chặt tay Diệp Trúc Lan bước lên bậc thềm: - Người mang lòng ghen ty có khi chẳng biết mình thực sự ghen tỵ cái gì, bạn không cần để bụng những lời nó của họ, không đáng thương tâm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương