Đỗ Thượng nhận ra mùi vị cảnh cáo trong giọng nói của Tần An, tuy trong lòng không thoải mái, song chẳng thể làm gì được, trong cái xã hội bây giờ, người có tiền là có quyền, Đầu tư Duy An có thể đè bẹp cái phòng công tác nhỏ bé này của ông ta:

- Cậu Tần An, đừng hiểu lầm, tôi không có ý đồ gì với cô bé ấy, thiên phú của Tôn Tôn, nếu không vào giới giải trí thì lãng phí quá, tôi làm nghề này lâu năm, chưa bao giờ gặp ai như thế, phải nói là trời sinh để xuất hiện trên màn hình.

Với Tần An mà nói, với sự ưu tú của Tôn Tôn chỉ đi ca hát mới là lãng phí, nhưng biết sao, cô thích vậy mà:

- Ông Đỗ, tình huống của Tôn Tôn có chút phức tạp, nếu cô ấy muốn vào giới giải trí, tôi sẽ liên hệ với ông. Bác Mạc có nói ông là người không tệ, nếu không tôi đã không dẫn Tôn Tôn tới đây rồi.

Đỗ Thượng mừng rỡ, chỉ cần nhìn sự yêu thích của Tôn Tôn khi bước vào phòng thu âm, ông ta dám khẳng định Tôn Tôn có tâm tư này, liên tục gật đầu.