Lúc này thợ trang điểm gọi Tần Thấm chuẩn bị, Tần Thấm rụt rè hết nhìn mẹ lại nhìn chú mình, Tần An đành đi theo, cửa phòng trang điểm mở ra. Cái đuôi ngựa lúc nào cũng nhổng cao đã bị cởi ra, mái tóc đen mềm như tơ lụa khẽ buông xuống lưng, Tôn Tôn vén lọn tóc che trước trán, khuôn mặt non nớt không có bất kỳ mỹ phẩm trang điểm nào, cánh môi vẫn mang sắc hồng tự nhiên, lông mày liễu vẫn hơi cong cong như cũ, hơi ngượng ngùng nói với Tần An và Diệp Trúc Lan đang nhìn mình chằm chằm: - Trang điểm rồi lại tẩy trang. Thợ trang điểm giải thích: - Đồ trang điểm cũng rất kén người, cô bé này ngũ quan quá tinh tế, nếu trang điểm lên sẽ trở thành quá thành thục, nhìn như nữ tử trẻ hai mươi tuổi vậy, nói thế nào nhỉ, mọi người nhìn cô bé cằm hơi nhọn kiểu trái xoan tiêu chuẩn, mắt dài xếch lên, nếu trang điểm làm nổi bật những đặc điểm đó lên, sẽ giống như... Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương