- Chào cô.
Ánh mắt Đỗ Thượng nhìn qua Lý Thục Nguyệt hơi sáng lên đôi phần, bắt tay cô có phần câu nệ, tới lượt Diệp Trúc Lan và Tôn Tôn thanh thuần đáng yêu thì chỉ nhìn lướt qua thôi.
Đại khái đó là phản ứng chung của nam tử trưởng thành thôi, mùi vị nữ nhân của Lý Thục Nguyệt thu hút ánh mắt nam nhân hơn hẳn, hôm nay cô còn trang điểm tỉ mỉ một phen, áo lụa mỏng màu ngà với từng bông hoa tím vắt ngang ngực, chiếc váy ngắn chấm gối lộ đôi chân trắng mịn, vừa quyền rũ vừa ưu nhã.
Kể từ sau đám tang của anh cả, đây là lần đầu tiên Tần An thấy chị dâu ăn mặc chăm chút như thế, mái tóc búi cao, đôi hoa tai đung đưa bên chiếc cổ thon dài tao nhã, xương quai xanh tinh tế gợi cảm, vóc dáng không khoa trương như Liêu Du, nhưng mang đậm phong tình tha thướt của nữ nhân phương đông, giống như bông hoa giữa dòng nước trong vắt được tự nhiên trạm trổ nên, đẹp đẽ tao nhã.
Mạc Văn Định nói Tần An chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thôi, hai cô bé này ước chừng tuổi cùng ngang như vậy, thế mà đã xuất sắc thế này, mấy năm nữa phát triển hết, chỉ cần chăm chút một chút, thậm chí chẳng cần trang điểm quá nhiều cũng có tư chất thanh minh tinh rồi, không biết ai sẽ là người tham gia ghi hình, Đỗ Thượng hỏi: