Lý Thục Nguyệt nhìn hai cô bé từ lúc lên xe ra sức làm đủ trò lấy lòng con gái mình mà không được thì buồn cười lắm, chỉ là nhớ tới thời mình từng vô ưu vô lo như vậy, ít nhiều có chút thương cảm. Tần Thấm buộc tóc thành hai cái sừng dê, mặt tròn tròn, giống mẹ, đôi mắt trong như dòng suối mát chảy qua lòng bàn tay, rúc vào lòng Tần An, tay mút miệng, nó không sao hiểu vì sao hai cô gái ngồi đằng sau lại hứng thú với mình như vậy, làm nó sợ. - Mình thấy mắt cô bé giống Tần An lắm. Tôn Tôn cho rằng nếu tìm trên người Tần An một chỗ không đáng ghét, mà còn làm người ta thích, thì chính là đôi mắt, cho dù nhiều lúc có trò đùa quá mức với cô, ánh mắt ấy không hề chứa tâm tư xấu xa khiến người ta phản cảm: Diệp Trúc Lan rất tán đồng, nhìn kỹ một hồi đánh giá: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương