Kỳ thi lên cao trung năm 1996 đúng như ký ức của Tần An sẽ được tổ chức vào giữa tháng sau, mặc dù né tránh được tháng 7 nóng như lửa, nhưng tháng sáu cũng chẳng khá hơn là bao, rất may mắn là dự báo thời tiết nói sẽ có một trận mưa giúp thi sinh tham dự kỳ thi mát mẻ hơn. Cuộc đua nước rút của Diệp Trúc Lan cuối cùng cũng kết thúc, thành tích thu được khiến Khuông Vịnh Mai và Tần An đều vô cùng hài lòng, nhưng bản thân Diệp Trúc Lan chẳng tự tin, một tháng tuy không ngắn, nhưng rốt cuộc học được bao nhiêu, cô không chắc. Tôn Tôn chọn trong bộ đề thi cao trung một đề thi cho ba người họ cùng làm, đề thi tương đối dễ, chủ yếu để củng cố lòng tin. Kết quả rất cổ vũ lòng người, bỏ đi đề thi làm văn vì thứ này không có tiêu chuẩn để chấm điểm, Tôn Tôn điểm vẫn cao nhất, hơn Tần An hai điểm, quan trọng nhất là Diệp Trúc Lan chỉ kém Tôn Tôn năm điểm thôi, thành tích này khiến chính bản thân cô cũng giật mình, phải biết rằng cô luôn nghĩ rằng sức học của mình không thể cùng cấp bậc với Tần An và Tôn Tôn. - Tôn Tôn, liệu đề thi thực có khó hơn không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương