Ăn tối ở nhà xong, Tần An lại chạy ra ngoài, Tần Tiểu Thiên và Tôn Pháo đang xem náo nhiệt ở đám tang, với trấn Thanh Sơn nhân khẩu thưa thớt mà nói, đi ra đường cơ bản ngẩng đầu lên là thấy người quen. Nhà nào có chuyện hỉ, người quen tới góp mặt có khi là quá nửa trấn rồi, tổ chức tang lễ cũng thế. Nhân lúc đông vui, đám trẻ con tụ tập chơi đùa, người lớn thì uống rượu chơi bài, đó cũng là một loại tập tục ở đây, để người chết trước khi về với đất cảm thụ được các loại sinh hoạt thế gian, bớt đi cô quạnh. - Sao giờ mày mới ra, lề mà lề mề làm cái gì vậy hả? Tôn Pháo mặt đỏ phừng phừng, xem ra vừa rồi uống không ít rượu: Tần An xoa bụng ợ một cái: - Vội gì chứ, hôm nay có gì đâu, tới tối ngày kia mới vui mà, có khi còn biểu diễn ảo thuật. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương