Trước khu tập thể giáo viên dùng giá sắt dựng một cái lán, bên trên phủ bạt ny lông, giữa lán đặt cỗ quan tài màu đen, mấy nông dân hôm qua còn chân đất ra ruộng, lúc này thay đạo bào trang trọng ngồi quây quanh quan tài thổi kèn đánh trống, mấy lá cờ đỏ rực vẽ đủ loại thần quỷ dị thú cắm khắp nơi. Thân quyến người chết mặc áo tang tráng, hông buộc dây thừng bận rộn tiếp khách, trừ con cái người chết ra thì không nhìn ai buồn bã, với người già không bệnh không tật mà chết, theo truyền thống trấn Thanh Sơn còn được gọi là “bạch hỉ sự”, tức là chuyện đáng mừng.

Tần An hôm nay bị Tần Tiểu Thiên và Tôn Pháo kéo đi chơi, khi về tới nhà thì trời đã tối, người tới phúng viếng đã tới gần đông đủ, đang chuẩn bị ăn cơm, bạch hỉ sự như thế này phải huyên náo ba ngày, trừ bữa cơm cuối cùng phải đưa tiền lễ, những bữa khác đều do tang gia chiêu đãi miễn phí thân hữu và hàng xóm láng giếng ăn uống.

Thường thường có chuyện thế này thì cả khu tập thể chẳng ai nấu cơm, đều chuẩn bị tới góp vui, Tần Tiểu Thiên nhìn thấy một cái bàn còn trống, nhanh chóng gọi Tần An và Tôn Pháo đi chiếm chỗ để ngồi cùng nhau.

- Đừng chạy vội, cha mẹ có chuyện muốn nói với con đây.

Tần Hoài mặc áo véc đen, sơ mi trắng, ca vắt thắt chỉnh tề, vừa mới lên làm hiệu trưởng, cho nên ông có phần căng thẳng, lúc nào cũng chú ý lời ăn tiếng nói, sợ làm hỏng việc, thực tế chứng minh, làm hiệu trưởng càng phát huy tài hoa của ông hơn là một giáo viên tiếng Anh: