Hai mắt Diệp Trúc Lan mở càng to, vốn chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị gọi cha mẹ tới, sau đó mẹ thì khóc, cha thì thở dài buồn bã, bạn học chỉ trỏ sau lưng, mỗi ngày đến trường phải cúi gằm mặt không dám nhìn ai, cuối cùng bị cha mẹ đưa khỏi trấn Thanh Sơn, vậy mà kết quả hoàn toàn khác, cô giáo Liêu biết rồi vậy mà vẫn làm áo cho búp bê, chứng tỏ thực sự không phản đối.

- Kỳ thực nhà trường cấm các em yêu sớm là lo các em đang ở tuổi chưa đủ chín chắn, làm ra chuyện gây ảnh hưởng xấu. Nhưng cô biết, em là học sinh ngoan, không làm việc quá giới hạn, Tần An cũng không phải đứa bé hư.

Liêu Du nói tới đó hắng giọng một cái, phải nói chẳng có đứa bé nào hư hơn Tần An mới đúng:

- Cô giáo Liêu, bọn em, bọn em...

Diệp Trúc Lan ấp a ấp úng nói mới không thành vấn đề: