- Đừng hòng. Diệp Trúc Lan như Cô bé quàng khăn đó tránh khỏi bàn tay sói xám, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tần An do dự cùng sợ hãi: Tần An thấy Diệp Trúc Lan có chút bất thường, không trêu cô nữa, đưa tay ra kéo cô vào lòng, ôm nhè nhẹ, hôn lên trán, hai cái mũi cọ cọ vào nhau, hỏi nhỏ: - Làm sao thế? Hai mắt trong veo của Diệp Trúc Lan dưới ánh đèn như phủ thêm làn sương mỏng: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương