Mặt trời xuống, mặt trăng lên, Tần An mở gara được cải trang ra lái chiếc Audi, cái xe đạp bị Tôn Pháo “mượn” không thèm trả lại nữa rồi, đành đi xe, mặc dù y cũng không ngại thể hiện sự thân thiết với Diệp Trúc Lan ở trước mặt Vương Hồng Kỳ, nhưng mà trước mặt người trợ lý này vẫn phải giữ chút uy nghiêm, chuyện nửa đêm leo cửa sổ vào nhà một cô bé thì nên làm một mình vẫn hơn.
Đường Khiêm Hành tuy đã rời trấn Thanh Sơn, nhưng vẫn ở huyện Phong Du, thậm chí cức vị còn cao hơn, nên công trình kết nối các thôn mà hắn đang thực hiện dang dở vẫn được người kế nhiệm tiếp nối, đường giao thông liên thôn được cải thiện rất nhiều mà Tần An chính là người hưởng lợi trực tiếp nhất.
Lái xe trên con đường trải nhựa nay thoải mái cho hai xe ô tô tránh nhau, xa xa nhìn thấy ánh đèn phát ra từ tiểu học thôn Hợp Hưng, Tần An lái xe vào rừng trúc đỗ lại, nhìn trái phải trước sau không thấy bóng người xuống xe như mèo ăn vụng, chẳng cần đèn pin, cực kỳ thuần thục, mang theo sương đêm cùng hương hoa gạo leo lên cây ngô đồng ngoài cửa sổ.
Cái xe không phải lo, để xe đạp ở đó còn sợ mất chứ nếu là cái ô tô đắt tiền, đó ai dám đụng vào.
Mùa hè có rất nhiều muỗi, Diệp Trúc Lan không nghĩ buổi tối Tần An tới nên cài cửa sổ rồi, Tần an không dàm tùy tiện gõ cửa sổ, ngồi chắc ở chạc cây, lấy di động ra gọi vào nhà.