Đã chẳng còn ai nhớ Tần Tiểu Thiên khi mới tới đây mặt lúc nào cũng hất lên trời, mở mồm ra là Đài Loan thế này Đài Loan thế kia khiến người ta muốn đấm vào mặt nữa, bây giờ chẳng khác gì đứa bé sinh ra ở trấn Thanh Sơn.
Mùa hè năm 1996 lặng lẽ tới, đã hoàn toàn không còn là mùa hè trong trí nhớ của Tần An nữa.
Cuối xuân cùng với màu xanh trên Đại Thanh Sơn đậm dần đã trôi đi lúc nào chẳng ai hay, ánh mặt trời rực rỡ làm áo mặc trên người cứ ít dần, không khí đầu mùa hạ hừng hực như ánh mặt trời, giống như tâm tình của Tần An, mang theo chút hoài niệm, nhưng chắc chắn hoan hỉ nhảy nhót hướng về ngày tháng tràn ngập ánh nắng.
Ánh nắng như phần nào xua đi không khí học tập áp ức của năm thứ ba, làm lòng người tươi vui hơn, còn chưa tới kỳ nghỉ dài mùng 1 tháng 5 náo nhiệt, thời gian qua sự kiện làm người ta chú ý nhất là Lý Đăng Huy cuối cùng đã trúng tuyển, sắp tuyên thệ nhậm chức tổng thống Đài Loan vào tháng sau, thế cục hai bờ trở nên căng thẳng. Ở trong nước đáng chú ý nhất vẫn là một loạt hành động của điện tử Ái Đạt, như thu mua tập đoàn lâm nghiệp quốc hữu, bất chấp chi phí trồng rừng ở bồn địa trung và hạ dung Trường Giang, Hoàng Hà. Có lẽ là vì chuẩn bị cho tình hình thiếu hụt nguyên liệu giấy sau này, nhưng nói không chừng lại có thể giúp chống được trận lũ lịch sử vào năm 1998, Tần An chẳng nhớ sự kiện kinh tế chính trị vào giai đoạn này, nhưng lại rất nhớ trận lũ kinh hoàng đó, cũng nhớ rằng hoàn toàn không có sự kiện một nhà sản xuất đầu đĩa trong nước lại hoàn toàn tuyên bố sản xuất được toàn bộ linh kiện, chấm dứt thời kỳ lệ thuộc kỹ thuật vào nước ngoài, Ái Đạt đã khiến lịch sử trong trí nhớ Tần An thay đổi hoàn toàn.
Viện nghiên cứu kinh tế phía dưới tập đoàn Ái Đạt cũng đột nhiên chú ý tới Họa Thần, lấy tiêu đề “ Là kế hoạch marketing cao minh có tính toán hay là vụ đánh cược.” Phân tích thủ đoạn dần giảm giá bán của Họa thần, theo lý mà nói cho dù Tập đoàn Ái Đạt còn chưa phải là xí nghiệp hàng đầu trong nước, song viện nghiên cứu phía dưới của bọn họ cũng chẳng rảnh rỗi tới mức chú ý tới biến động của một thị trường trị giá vài triệu, đem so với việc Ái Đạt bỏ trăm triệu ra mua Tiêu vương, số tiền Tần An bỏ ra còn xa mới tính là đánh cược.