Dọc đường cứ suy nghĩ miên man suốt, Tần An bất giác tới nhà trẻ lúc nào không hay, nhìn thấy cô trông trẻ đứng ở cửa chỉ huy đám trẻ con xếp hàng, Tần Thấm tuy không phải đứa bé lớn nhất, nhưng lại đứng đầu tiên dẫn đội, trông cũng ra dáng lắm. Bất ngờ là còn có phó chủ nhiệm giáo ủy Mạc Văn Địch đang cười vui vẻ nhìn đám trẻ con, bên cạnh là nam nhân trung niên mặc áo véc đeo ca vát trang trọng, đeo kính gọng vàng, dáng người xương xương rất lịch thiệp đang điều chỉnh TV. Đây là nhà trẻ của cơ quan chính phủ huyện, điều kiện không tệ, trang bị cả đầu đĩa VCD, Tần An tới mấy lần, thấy cô trông trẻ bật đĩa hoạt hình cho bọn trẻ con xem, còn mình thì ngồi ngủ gật. - Tần An tới đấy à, bác đang định tìm cháu đấy, nhưng mà nhớ ra cháu học năm thứ ba rồi, không muốn quấy rầy cháu học tập. Mạc Văn Địch vẫy tay gọi: Tần Thấm nghe thấy quay sang, mắt ánh lên niềm vui, song rất hiểu chuyện đứng ở trong hàng, không gọi Tần An. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương