Tần An đầu gối lân bàn, tay dưới bàn vẫn mài cành cây, cành cây này không phải hình chữ “Y” thường thấy mà là hình chữ “U“. Không có thói quen ngủ trưa, hai mắt Tần An mở thao láo, tiếc là Tôn Tôn quay đầu sang hướng khác ngủ, lại còn hết sức đáng ghét dựng cuốn sách giáo khoa giữa hai người nữa. Nhìn thấy Tôn Pháo thập thò ngoài cửa, Tần An rón rén chuồn khỏi lớp. Tôn Pháo học lớp 70, tuy cùng tầng 3 nhưng cách lớp của Tần An một cái cầu thang và văn phòng làm việc, thường xuyên chạy qua chơi, lúc này trong tay hắn cầm một quả bóng, bên trong chứa ít nước, chỉ là đầu quả bóng có chỗ lồi lên, miệng quả bóng quá to... Hiển nhiên không phải quả bóng. Hành lang vắng vẻ không có một bóng người, Tần An áp giọng hỏi: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương