Người ngồi dưới xem thì rõ ràng là vui rồi, Tần An nghĩ nếu ngày đó tới, có khi y đốt cái váy ngu xi này trước giả vờ bị hỏa hoạn khỏi phải làm trò cười cho người ta, cười méo xẹo mà vẫn phải cám ơn Diệp Trúc Lan, hai món đồ này chắc chắn không hề rẻ chút nào, có cô bạn gái thế này, chàng trai nào không đủ tiềm lực tài chính tha hồ mà đau khổ.
Sắc nước ngày càng đậm, cánh đồng trơ trụi dưới Đại Thanh Sơn cũng đã quay lại màu xanh, những chiếc lá non ngoài đồng không phải mang màu xanh vàng non nớt, mà dần dần xanh thẫm như phỉ thủy, sau một trận mưa xuân đổ xuống, cánh đồng khô cứng suốt cả mùa đông trở nên ẩm ướt, vòi nước trắng xóa từ máy bơm đổ vào, con trâu cường tráng kéo cày, nông phu đi sau quát tháo, bắt đầu vụ xuân.
Tạm biệt nhau ở quán Gà Rừng, Tôn Tôn về nhà còn Tần An và Diệp Trúc Lan lâu ngày không gặp làm sao tách nhau ra dễ dàng như thế, cùng đi dọc bên bờ sông Thanh Thủy, thi thoảng lại lén nắm tay nhau, dùng động tác nho nhỏ biểu thị nhớ nhung, xa xa thấy bóng người là lại buông ra vờ vịt chỉ trỏ nói toàn lời vô nghĩa, nếu chẳng may bị người ta phát hiện thế nào cũng nhìn chằm chằm, sau đó về nghe ngóng xem hai đứa trẻ con đẹp đẽ này là con nhà ai.
Cả hai đều đang tuổi lớn, chỉ cách một kỳ nghỉ đông mà cảm giác đều cao hơn rồi, đặc biệt là Diệp Trúc Lan, con gái chỉ cần cao lên một chút thôi là đặc biệt dễ thấy, không chỉ dáng người tha thướt hơn, mà mông cũng cong lên một chút, chỉ là mặc nhiều quần áo quá, con thỏ nhỏ mà Tần An mong ngóng không biết đã lớn cỡ nào.
Nước sông chảy róc rách, tựa hồ vì mùa xuân tới mà tăng thêm một phần sức sống, đi men theo đường nhỏ trên cầu, gió cuốn tới mang theo mùi nước sông, thổi bay mái tóc đôi thiếu niên nam nữ. Hai người ngồi lên trụ cầu, nhìn mặt trời đang dần dần chạm vào đỉnh núi, Tần An cảm thụ hơi ấm của bàn tay nhỏ, Diệp Trúc Lan thì hơi đỏ mặt, đôi mắt linh hoạt ngó trái liếc phải, đây là con đường dẫn tới thôn Hợp Hưng, đại đa số người đi qua đây đều nhận ra cô.