Tiết hoa đào kết thúc coi như Tết ở thôn Tị Phong Đường cũng đã hết, ngay ngày hôm sau nhiều người lục tục rời nhà đi khắp nơi bươn chải kiếm sống, có thể hình dung chưa đợi tới Nguyên Tiêu, rất đông người làm công và học sinh đổ dồn tới các bến xe và nhà ga, lại là một đỉnh cao của xuân vận nữa.
Sơ trung Thanh Sơn sắp khai trường tới nơi, Liêu Du là chủ nhiệm năm thứ ba phải về sớm, Tần An cũng nhớ nhung gọi điện cho Diệp Trúc Lan, biết cô sớm kết thúc chuyến du lịch đã về tới thành phố Hành Thủy, sẽ về trấn Thanh Sơn bất kỳ lúc nào.
Tần An ở lại Liêu gia thêm hai ngày, không gặp được An Thủy cũng chẳng bị ai làm phiền, cả ngày lang thang chơi cùng Nhiếp Nhiếp và chị em Liêu Du, kể ra cũng vui vẻ thoải mái.
Liêu Du cứ lề mề mãi đợi đêm trước khi đi mới quyết định nói ra, Tần An thấy đây là hạ sách trong hạ sách, song không có ý can dự, sau khi ăn tối y lấy cớ về phòng chuẩn bị đồ đạc, chẳng mấy chốc nghe thấy tiếng ông Liêu lên cơn thịnh nộ một hồi, tiếng bà Liêu khóc lóc, n gồi thở dài một lúc đi ra, không nói lời nào bế Nhiếp Nhiếp đi ngủ, có ý nhắc nhở họ điều gì mới là quan trọng.
Xem ra khá có tác dụng, sau đó trong nhà im ắng hẳn, Liêu Du nói chuyện với cha mẹ, khóc suốt cả đêm, sáng hôm sau dù hai mắt sưng húp, nhưng rõ ràng thần thái nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều, chuyện có vẻ đã qua.