Cuộc sống ngày càng tốt lên, vật chất ngày càng dư dả nhưng vị Tết ngày càng nhạt, được đón cái Tết mà không phải bận tâm lo nghĩ gì, Tần An hoàn toàn biến thành đứa trẻ con, cùng hai tên đồng đảng chơi quên trời đất, đáng tiếc một điều Diệp Trúc Lan ở xa, Tôn Tôn thì tới nhà bà ngoại. An Thủy ở trạch viện, trạch viện lúc nào cũng náo nhiệt, người chúc Tết không ngừng, cô giúp ông nội tiếp khách, nhàn rỗi theo ông học tập thư pháp, Tần An không muốn quấy rầy, mấy ngày liền chỉ chơi bời bắt đầu thấy ngán, sốt ruột sao mãi chưa khai trường, y nhớ Diệp Trúc Lan.

Khu tập thể vắng hoe, mọi người sau khi chúc Tết xung quanh đều đi nơi xa hơn, hoặc tới nhà lãnh đạo trên huyện, không thì người thân ít gặp sống bên ngoài, Tần An đang ngồi trên ghế sô pha cắn hạt dưa chăm chú xem TV nhận được điện thoại của Liêu Du.

- Tần An, cô có việc cần em giúp.

Giọng Liêu Du có chút khẩn trương và thấp thỏm:

Gần đây Liêu Du bận rộn chuyện ly hôn, chạy qua chạy lại giữa trấn Thanh Sơn và huyện thành, tới trường cũng dạy xong là đi ngay, chẳng có cơ hội gặp Tần An: