Mùng một Tết, bầu trời xám xịt, không khí lạnh run cả người, Tần Hoài và Lý Cầm đã rời giường gọi Tần An dậy. Tần An còn đang ngáp chảy nước mắt vẫn chúc cha mẹ một tràng dài những lời tốt lành, xin được một cái phong bì lớn, dụi mắt mấy cái là tỉnh ngay, ngửi mùi thuốc pháo tràn ngập khắp không khí, lòng lâng lâng.
Tết đến rồi.
Tần Hoài ra ngoài hành lang đốt pháo, đã có rất nhiều người dậy sớm đốt pháo, kỳ thực từ lúc trời tối là tiếng pháo lác đác nổ khắp nơi, lúc này càng vang dội, tiếng pháo lẹt đẹt đì đùng. Xa xa nhìn lại cả trấn Thanh Sơn như bao phủ trong sương mù, không còn rõ ràng nữa.
Cụ thể ý nghĩa là gì là gì thì Tần An cũng không rõ nữa dù sao thì năm nào cũng phải đốt pháo, không có pháo không phải năm mới.
Ai đứng ở cửa nhà người đó đốt pháo đì đùng, không chào hỏi, càng không có ý sang nhà nhau, chỉ nhìn nhau cười tươi roi rói, đốt pháo xong cẩn thận quét xác pháo vào một chỗ, cẩn thận không để rơi xuống lầu, số xác pháo này chưa được đổ đi, phải đợi sau mùng ba mới được đổ.