Lá sen xơ xác lay động trong ao nước, bọn vịt không biết sợ lạnh bì bõm bơi qua bơi lại, con đường nhỏ trải đá thi thoảng nhô lên những cọng cỏ dù không biết bị người ta dẫm đạp bao lần, sông Thanh Thủy đánh đánh một vòng lớn, dừng lại ở đập Ngũ Tinh, triền miên với những con cá béo tốt, sau đó chạy tới Tương Nam giang, lên phía bắc đổ vào hồ lớn tám trăm dặm.

Vẫn còn chưa nhìn thấy không khí mùa xuân đâu, nhưng mùi vị năm mới vui vẻ đã rải khắp nơi.

Mùa thu năm ngoái An Thủy lần đầu tới nơi này còn có một màu lúa vàng ngút ngàn tô điểm cho thôn quê, nay trong tay cô chỉ có cọng rơm mục đen xì, nụ cười của vẫn rạng ngời.

- Con người nếu như thành phong cảnh, ắt không để ý tới xuân hạ thu đông.

Tần An cảm khái, có cô gái sinh ra để người ta ngưỡng mộ, để người ta muốn ghen tỵ cũng chẳng thể, An Thủy chính là như thế.