- Đây chính là vấn đề tôi muốn nói rõ với mọi người, rất nhiều tác giả ở sơ kỳ tác phẩm đều dựa vào kịch tính, khi kịch tính dần cháy hết, ý tưởng cạn kiệt, gặp phải chướng ngại, sáng tác liền đình trệ. Nhiều tạp chí truyện tranh vì bị ảnh hưởng của tác giả khiến xuất bản khó khăn, nhất là các tạp chí dựa vào tác giả có chuyên trang, gây ra đả kích càng lớn. Chúng ta phải tránh tình huống này, đảm bảo lượng xuất bản ổn định của Họa thần, thứ ảnh hưởng tới lượng xuất bản của tạp chí chỉ có thể là cao trào lên xuống của chính tác phẩm chứ không phải là tác giả, đây chính là cách làm việc của comic phương Tây, cùng một nhân vật truyện tranh như Captain America, Thor, Hulk, X-Men bọn họ vẽ ra nhiều truyện khác nhau với cùng tư tưởng chỉ đạo chung, tất nhiên chúng ta không làm thế, chúng ta chỉ học tập một phần của họ, dùng nhiều tác giả vẽ cùng một tác phẩm. Như thế chúng ta không cần làm giống những tờ báo tin tức, mỗi ngày liều sống liều chết moi móc tin tức mới để tăng lượng tiêu thụ.

Ánh mắt của Tần An chuyên môn dừng trên người Quan An Cửu:

- Thứ tôi cần nhất là nhiệt tình và trách nhiệm với công việc, đây là công việc, không phải sáng tác nghệ thuật, chúng ta theo đuổi tính thương nghiệp thực dụng không phải là nghệ thuật tùy hứng.

Quan An Cửu cười nhạt lắc đầu, hiểu rồi, thì ra thằng nhóc này muốn xuất bản truyện của bản thân, cho rằng dựa vào mấy câu chyện hoang đường của mình là có thể làm nên sự nghiệp, quả nhiên là suy nghĩ của bọn trẻ con nhà giàu, vậy mà còn nói tới tính thương nghiệp.

Lời của Tần An không khiến những người ngồi đó quá mức bất ngờ, mọi người đã có chuẩn bị tâm lý, không xem bản thảo, chỉ xem bút lực phong cách hội họa, trước kia các văn phòng sáng tác đều là do một vài tác giả có tiếng trong nghề liên hợp tổ chức, còn loại văn phòng tựa hồ dựa vào kỹ thuật vẽ tranh là được thì hoàn toàn chưa có. Ý nghĩa tồn tại của văn phòng như vậy là vẽ câu chuyện có sẵn, không khiến người ta bất ngờ, nếu không tiền đồ của nó rất mù mịt.