Diệp Trúc Lan nhắm mắt lại, hai má đỏ au, giống như cô vợ nhỏ trong đem động phòng, ngây ngô không biết phản khác, thân thể nhỏ nhắn làm người ta thương xót. Tần An ôm lấy cô, tìm kiếm bờ môi ướt át vểnh lên chờ đợi, ngửi mùi thơm khiêu khích trên thân thể thiếu nữ một cách trực diện nhất, nghe hơi thở gấp gáp của cô, hai lưỡi quấn nhau không rời.
Từ sau khi đoạt mất nụ hôn đầu, Diệp Trúc Lan sớm quen phương thức biểu đạt tình ý này, còn vô cùng say mê, vô cùng chủ động, lần nào cũng hôn tới môi tê đi mới chịu thôi, cũng tự học được ít kỹ xảo, biết Tần An thích cái lưỡi nhỏ của mình lưu luyến trong miệng cậu ấy, để cậu ấy nhấm nháp, chơi đùa, cô cũng thả mình trong cảm giác khiến toàn thân bủn rủn như điện giật.
Bánh ngọt mẹ làm, kẹo bông đường do ông cụ đẩy xe đạp làm ra, nước si rô ở quán nhỏ gần trường, còn cả ngón tay cho vào hũ mật ong mút, đều không ngọt bằng nụ hôn của Tần An, làm Diệp Trúc Lan mãi mãi không bao giờ biết chán.
- Tần An, cái bụng nhỏ muốn sờ.
Hô hấp đã có chút gian nan, Diệp Trúc Lan để cái lưỡi của mình chạy ra, ánh mắt quyến rũ mê ly, cô muốn gì cũng không dấu Tần An, vì Tần An không cười mình, loại chuyện thẹn thùng xấu hổ ấy là chuyện xấu làm Diệp Trúc Lan thích nhất: