Trong rừng thấm đẫm sương sớm, nắng lên bốc hơi, tạo thành làn sương mỏng lãng đãng quanh gốc cây, giỏ nhẹ thổi qua, tan đi, để lộ con đường đầy lá mục.
Diệp Trúc Lan bị Tần An nắm chặt tay, tựa hồ còn căng thẳng thẹn thùng hơn cả lần đầu tiên hôn nhau, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn ai, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên tay, tay này, tim này không còn thuộc không thuộc về mình nữa, được Tần An dẫn đi, không biết đi đâu, cô không quan tâm nữa.
Thầy cô nói yêu sớm vô cùng nguy hại, cha mẹ giáo dục con gái phải thận trọng và kiêu hãnh, tất cả đều bị Diệp Trúc Lan vứt bỏ hết, chỉ cần cậu ấy nắm tay mình, Diệp Trúc Lan không sợ gì cả.
Người qua người lại thấy hai đứa bé mới mười mấy tuổi đầu mà tay nắm tay, tuyệt đại đa số kinh ngạc ngoái nhìn, có vài người lắc đầu cười khẽ, người thì thở dài, thậm chí vài thiếu nữ cùng tuổi cứ há hốc mồm nhìn.
- Bọn trẻ con này được mấy tuổi chứ, đứa con trai chắc không quá mười lăm, cô bé kia còn ít hơn, không biết giáo viên dạy chúng nó ra sao?