Nắm mùa đông ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu vào ô tô vắng khách, cây cối chạy vèo vèo qua cửa sổ, từ trấn Thanh Sơn lên thành phố Lâu Tinh có tuyến đường quốc lộ rất tốt, vừa rộng vừa thẳng, xe chạy êm ru, chẳng mấy chốc Tần An thấy vai phải hơi trầm xuống, quay sang nhìn thì Diệp Trúc Lang nghiêng đầu dựa vào vai y ngủ từ lúc nào
Tiểu yêu tinh môi he hé mở, khóe miệng có vết nước dãi, Tần An vừa buồn cười vừa có chút đau lòng, thời gian qua cô bé học tập vô cùng chăm chỉ vất vả, trước kỳ thi thậm chí căng thẳng không ngủ được chút nào, kéo áo khoác lên che mắt để cô ngủ ngon hơn.
Đó là vận mệnh học sinh trong nước, lên cao trung rồi học tập còn nặng nề hơn nữa, nhiều học sinh dần sinh sự ghét bỏ thậm chí sợ hãi với kiểu học tập này, dẫn tới khi lên đại học vừa tự do một chút, không ít học sinh ưu tú thời cao trung lải hỏng một loạt.
Gần ba tiếng đồng hồ đi đường, xe dừng lại ở một trạm xe ở ngoại ô thành phố, Tần An và Diệp Trúc Lan đầu chỉ đeo một cái ba lô nhỏ, vừa ngủ một giấc, Diệp Trúc Lan chẳng vội tới khách sạn cất hành lý, cứ như thế kéo Tần An chạy tới công viên chơi.
Diệp Trúc Lan cảm thụ xung quanh so với trấn Thanh Sơn càng thêm náo nhiệt, cùng với xung quanh tuyệt nhiên khác hẳn, hưng phấn chớp chớp mắt nhìn quanh, giang rộng hai tay chạy một lèo tới cổng công viên, mặt đỏ bừng bừng vì phấn khích: