Tần An húp hết bát cháo nóng, tự giác uống hết cốc sữa bò lớn mà mẹ pha cho, cái món mà y thường chê tanh không chịu uống, nhưng bây giờ biết rồi, uống sữa giúp phát triển chiều cao, mà sữa thời này chắc chưa có melanin, Tần An chào cha mẹ rồi chạy xuống lầu.

Vợ chồng Tần Hoài nhìn nhau cười, trước kia bọn họ toàn phải đuổi con trai cố nán xem TV đi học, đừng nói gì chuyện chủ động chào cha mẹ.

Mây trắng lờ lững trôi, từng đám từng đám xếp chồng lên nhau thành cung điện mây, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở, chiếu từng cột sáng xuống mật đường, bụi li ti bay múa trong đó.

Đó là một buổi sáng như bao buổi sáng ở thị trấn nhỏ bốn mùa phân chia rõ rệt, ánh mặt trời mùa thu ôn hòa chiếu lên khuôn mặt chàng thiếu niên dung mạo thanh tú, hai mắt dài mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, mép miệng lúc nào cũng nở một nụ cười nghịch ngợm, có thể nhìn thấy những cái lông tơ nho nhỏ trên khuôn mặt.

Hôm nay trời rất đẹp, nhưng cho dù có âm u xám xịt hay mưa phùn ẩm thấp đi chăng nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng tới tâm trạng của Tần An được.