- Chuyện gì thế này? Hai bên còn đang giằng co, cánh cửa khép hờ bị người ta két một cái đẩy ra, mấy người bên trong đều giật mình quay đầu nhìn, Tần An đi nhanh vào, tới bên Liêu Du: - Giỏi lắm, ba người các ngươi là nam nhân đường đường, vậy mà ép một cô gái tới mức phải dùng nước sôi liều mình, giỏi đấy. Thấy La Ba Phu không tới một mình mà đi cùng hai tên lưu manh, Tần An biết không thể ngồi đó mà nghe như dự tính ban đầu nữa, tuy ra ngoài gọi điện cho Vương Hồng Kỳ nhưng vẫn để ý nghe đối thoại trong nhà, đã không còn lời lẽ gì để nói về La Ba Phu, loại người rác rưởi có cả đống, y qua tuổi thanh niên nhiệt huyết rat ay bất bình rồi, nhưng khiến Tần An kích động muốn lột quần áo đem ra người đường thị chúng chỉ có La Ba Phu. - Cô Liêu, bỏ xuống đi, nguy hiểm lắm, chẳng may dội lên người thì làm sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương