Tần An cũng thích cảm giác có thể cùng Liêu Du trò chuyện tự nhiên thế này, dù cả người cực kỳ thân mật tối đa chỉ coi y là thiếu niên xuất sắc một chút, vẫn đối xử với y như trẻ con, tuy dần thích ứng rồi, nhưng chung quy vẫn phải giữ gìn, chỉ có ở trước mặt Liêu Du, y mới hoàn toàn dùng tâm thái người trưởng thành, không cần phải cố ý nhập vai thiếu niên nữa.
- Chẳng phải em có bản lĩnh gì đâu, hoàn toàn là gặp may thôi, viết một cuốn tiểu thuyết, gặp được một người chị tốt, trong nhà cực kỳ nhiều tiền, căn bản không ngại hoang phí, muốn giúp em xuất bản, rốt cuộc cuốn sách thành công rồi, em cũng không ngờ tới.
Tần An nhún vai thoải mái nói:
Ra là thế, nhưng Liêu Du thấy chỉ tiểu lưu manh mới có tâm thái bình thản như vậy khi đối diện với tài phú thôi, không khỏi nhớ tới nam nhân trên danh nghĩa vẫn là chồng mình. Nếu La Ba Phu nhiều tiền như thế, dù chỉ là có một cái di động thôi, hắn sẽ thế nào đây? Liêu Du không nghĩ cũng biết.
Huyện thành cũng không quá rộng, nếu đạp xe nhanh một chút là nửa tiếng đủ đi hết từ đầu này tới đầu kia rồi, từ chỗ mua vải tới nhà Liêu Du cũng không xa, hai người len lỏi qua mấy con ngõ nhỏ như mê cung, rẽ bảy tám lần tới khi Tần An hoa mắt mất hết phương hướng thì tới nơi.