- Tần An ở lại, các em khác có thể về. Vẫn như mọi khi, cứ tan học là Dương Họa lại giữ Tần An ở lại tra khảo một phen mới cho đi, cho rằng Tần An sớm muộn gì cũng phải gục ngã khai ra. Còn Tần An thì nghĩ, chỉ nghe thấy phụ nữ mãn kinh mới khó tính như thế, Dương Họa là cô gái trẻ, chẳng lẽ là do nội tiết thiếu điều hóa nên tâm tình mất kiểm soát? Nghĩ thôi thấy cái mụn trứng cá trên mặt Dương Họa càng lúc càng đáng yêu. Tần An vươn vai rời lớp, tới cổng trường nhìn thấy cái đuôi ngựa kiêu ngạo đung đưa đằng xa, đang chuẩn bị đuổi theo thì thấy một bóng người có phần quen thuộc theo sau Tôn Tôn. Ngô Bảo Long, không ngờ là cái tên mà Tần An đã bỏ ra khỏi đầu vì học tập khẩn trương, từng một đoạn thời gian y phải ngày ngày mang ná phức hợp đi học, nhưng Ngô Bảo Long không có động tĩnh gì nên cũng buông lỏng, giờ đột nhiên nhìn thấy, cảm giác nguy hiểm dâng lên, giữ khoảng cách lặng lẽ theo sau. Tôn Tôn không hề hay biết, thi thoảng dừng lại ở quán nhỏ ven đường, xem xét mấy món đồ thủ công đáng yêu, hơi cúi đầu chào hỏi người quen, hoàn toàn không chú ý rằng phía sau mình có kẻ đội mũ lưỡi trai kéo thấp lầm lũi bám sát, ánh mắt độc ác như sói nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương