Ngày hôm đó giống mọi khi, tan học thì trời sắp tắt nắng, Diệp Trúc Lan được mẹ đón về, Tần An và Tôn Tôn cùng tới hiệu sách ngoài Nhị trung mua sách, tất nhiên không dám vào hiệu sách lần trước Tần An bắn vỡ cửa kính, mấy hiệu sách nhỏ hơn không có thứ cần, đi liền mấy hiệu, Tần An bị Tôn Tôn trừng mắt nhìn mấy lần, mặc dù cô bỏ tiền bồi thường cho người ta, song chắc chắn hai người họ lọt vào danh sách không được chào đón.

Vì thế chọn sách xong thì trời đã tối, Tần An đưa Tôn Tôn về nhà, cùng nhau đi qua con đường mạng lưới điện chằng chịt, hàng cây rợp bóng lá, tạm biệt nhau ở đầu ngõ cổ kính rêu phong, vừa xoay người thì gặp một người không nghĩ tới.

- Cô đi theo tôi đấy à?

Tần An nở nụ cười, khoe hàm răng trắng đều đặn, trông rất đơn thuần thiện lương:

Mái tóc hơi rối đã dài tới vai, ánh mắt vẫn có chút u ám, cánh môi mỏng mím chặt, mùa đông lạnh mà vẫn tùy ý choàng áo khoác trên vai, bên trong chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, Trần Thiên Thiên chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng gật đầu.