Tằng Hồng Minh bật cười, quy củ thì đúng rồi, nhưng Tần An chưa xứng với hai chữ “nam nhân”, cười trêu: - Anh bạn nhỏ, tôi tới đây không phải để cùng cậu đấu game đâu. - Đông lạnh khách tới trà thay rượu, nửa đêm thì thầm, chèo thuyền dạo hồ, tiểu viện dâng hương, tuyết rơi thăm bạn, đều là lúc thích hợp uống trà. Thầy Tằng là khách mùa đông, tôi là chủ quán, nếu không đích thân tiếp trà thì thành coi thường khách rồi. Tần An chắp tay với Tằng Hồng Minh, bảo Lý Thục Nguyệt: - Chị dâu, chị đi lấy ấm trà gạch xanh mà ông nội tặng tới đây, để em và thầy Tằng cùng thưởng thức một phen: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương