Ống kính chao đảo, thoáng qua cảnh mấy cô gái cười đùa, cuốn băng video tới đó kết thúc.

Tần An xem lại một lần nữa, lần này chẳng nghe An Thủy nói gì, chỉ chống cằm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, nghe giọng nói êm ái của cô.

Còn định xem thêm lần nữa thì nghe thấy ở cửa có tiếng động, Tần An sực nhớ ra mình còn đang ở trong phòng ngủ của Liêu Du, ài, không biết cái hình tượng xấu của mình khiến Liêu Du một mình ở phòng khách chờ đợi bao lâu tưởng tượng ra cái gì.

Tần An cúi người lấy băng, ngồi lâu tê chân, lảo đảo va vào cái tủ đứng bên cạnh, cánh cửa mở ra, không ngờ bên trong có các loại áo lót đặt chỉnh tề, áo trong mùa đông gấp gọn gàng, ít quần lót nho nhỏ tựa hồ không còn phù hợp với thể hình hiện giờ của Liêu Du, cái áo ngủ mỏng treo cánh cửa rơi xuống đất.

Mặc dù giống nam nhân bình thường, thấy đồ lót của nữ giới, nhất là mỹ nữ đầy sức cám dỗ đều có chút ngứa ngáy, Tần An không thô bỉ tới mức lấy ra sờ mó hay ngửi, vội vàng treo áo lên, đóng cửa lại.