Ăn cơm xong bác cả phải về nhà cũ, ông nội sống một mình, ông là người quật cường thủ cựu, lưu luyến đại viện tử từng khiến cả gia tộc bị đóng dấu địa chủ chời cách mạng văn hóa, Tần gia từ gia tộc lớn nhất trấn Thanh Sơn vì thế mà tan đàn xẻ nghé mỗi người một nơi, người ra tỉnh khác, lên cả phương bắc xa xồi, người thì chạy tới Đài Loan, nhà bị tịch thu mãi sau này mới được nhà nước trả lại. Từ đó ông nội không chịu rời ngôi nhà tổ tiên. À, cũng chính vì từng là nhà địa chủ, nên Tần An mới bị gọi là tiểu ác bá. Ông nội tuổi rất cao, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhắm mắt mà đi, bác cả cũng có hiếu, tối nào cũng về nhà cũ trông nom ông, tới sáng mới về nhà mình. Vì thế mà vợ bác cả cũng có chút oán thán ông nội, nhưng chẳng có cách nào khác, mỗi ngày đều làm cơm mang tới cho ông nội trước rồi cả nhà mới ăn. Chị dâu Lý Thục Nguyệt ăn qua loa sau đó đút cơm cho Tần Viên và Tần Thấm, hai đứa bé này chiều quen rồi, ăn cơm phải dỗ dành như tổ tông. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương