Tôn Tôn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, tựa hồ xem tên của mình, cô quen với vị trí đứng đầu, cũng quen với ánh mắt ghen tỵ, ngưỡng mộ hướng vào mình, thế nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy những ánh mắt đó làm mình cực kỳ khó chịu, như kim đâm vào lưng. Buổi sáng khi phát bài thi ngữ văn, thầy Đặng oán giận nói, cô giáo Liêu chấm bài quá khắt khe, nếu không bài làm văn của Tần An tuy không được trọn vẹn điểm cũng không tới mức chỉ có 20 điểm, được thêm mười mấy điểm là bình thường. Khi đó Tần An mới là người đúng đầu toàn khối. Bây giờ Tần An chỉ kém cô có chín điểm thôi, Tôn Tôn thấy cái vị trí số một của mình không khác gì được nhường cho, trong lòng không cân bằng, lòng tự tôn cũng bị kích thích mạnh. Chấn động không chỉ có Tôn Tôn, mà còn cả Chu Thanh Hà, hắn đứng ngay sau lưng Tần An, lúc khai trường thì Tần An là đứa học sinh cá biệt vì quá nghịch ngợm mà bị đuổi khỏi lớp, vậy mà bây giờ đã cùng hắn và Tôn Tôn chiếm ba hạng đầu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương