Dù Liêu Du không có hứng thú nói chuyện, Lưu Trường Khanh vẫn cứ nhiệt tình kể chuyện cười, hi vọng nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Liêu Du khi cười, thời gian qua cô có vẻ u sầu ít nói, có lẽ chuyện gia đình không thuận lợi.
Biết Liêu Du là vợ người ta, thế nhưng Lưu Trường Khanh vẫn không kìm được sinh ra vài suy nghĩ vượt giới hạn. Vốn khi Liêu Du tới trường học, Lưu Trường Khanh từng lấy phương thức giáo viên kinh nghiệm chỉ dẫn giáo viên mới tiếp xúc cô, nhưng chưa đợi hắn phát động thế công thì Liêu Du đã gả cho người ta, lại còn có thai, Lưu Trường Khanh thở dài tiếc nuối Liêu Du sớm thành thiếu phụ có chồng nhan sắc tàn phai, ai ngờ Liêu Du càng lúc càng xinh đẹp.
Liêu Du ở trước mắt đầu hơi cúi, chiếc mũi như ngọc khắc thành, thi thoảng nẩng đầu lên trả lời Lưu Trường Khanh, tôi mắt như lúc nào cũng có tầng sương mờ ảo, như khiêu khích lòng người.
Thứ khó dời mắt đi nhất là, trong mùa đông, thứ duy nhất Liêu Du lộ ra ngoài là cái cổ, gò má và lòng bản tay, trắng tới lóa mắt, càng khiến người ta không sao tưởng tượng được cơ thể che kín phía dưới kia khiến người ta thèm thuồng ra sao.
Nhìn thấy Dương Họa đi vào văn phòng, Lưu Trường Khanh ngồi thẳng lên, làm ra vẻ nghiêm túc lật xem giáo án.