Khu phố cũ, con nghõ nhỏ, năm tháng cùng nước mưa biến những cái cột gỗ chắc chắn bị đục rỗng thành khu vực sập xệ xám xịt, tường gạch sàn đá phủ rêu.

Dưới ánh đèn tờ mờ lác đác, bóng người cũng nhập nhòe với bóng tối xung quanh.

Liêu Du cầm đèn pin soi bóng tối phía trước, cô không bao giờ tới đây vào buổi tối, hôm nay nếu không có Tần An đi cùng, cô thực sự không dám tới cái ngõ yên tĩnh một cánh đáng sợ này.

- Cô sao thế?

Tần An thấy Liêu Du bước chân lảo đảo, hỏi: